"Thất Hải à, vất vả cho ngươi sáng sớm đã tới tiếp đãi ta." Vương Thủ Triết mỉm cười nói: "Vốn dĩ lần này đi đường gian nan, muốn nghỉ ngơi vài ngày. Nhưng nghĩ đến Thất Hải ngươi có tấm lòng thành khẩn, không đành phụ lòng ngươi. Như vậy đi, ta và ngươi cùng đi dạo nào."
Vương Thất Hải không khỏi thở gấp, trong lòng trợn tròn mắt, ai thèm cái không đành phụ lòng của ngươi chứ? Ngươi phụ lòng đi, cứ việc phụ lòng ta là được, đừng có mà mềm lòng.
Thật đáng tiếc, dường như Vương Thủ Triết đang có tinh thần tốt, cùng Vương Thất Hải đi về phía cửa chủ trạch. Cách phía sau hắn hơn trượng có một con rối hình người là “Vương Thủ Chủ” đi theo như một cái bóng, hắn ta mặc áo choàng đen, không thể nhìn rõ mặt thật, bước chân im hơi lặng tiếng và khiêm tốn.
"Đây là một con rối hộ vệ đúng không?" Vương Thất Hải hơi tò mò hỏi: "Một con rối hộ vệ ở Linh Đài cảnh có giá trị bằng một cái pháp bảo, ngươi lại thật sự bỏ tiền ra mua thứ vô dụng này." Hắn ta lẩm bẩm một câu, khoe khoang!
Con rối hộ vệ cấp Linh Đài cảnh, ở trong thế gia cửu phẩm có thể đóng vai trò là trụ cột. Tuy nhiên, ở trong mắt của Tử Phủ thế gia thì thứ này chỉ là thứ vô vị, tính thực dụng của nó còn kém xa một loại pháp bảo hạ phẩm.