"Còn nữa, lão tử kia không đứng đắn, không có việc gì sẽ trốn ở trong thư phòng lén lén lút lút xem Lưu Ảnh Bàn Thiên Cơ. Già rồi còn không biết xấu hổ, vị trí của mẫu thân ta ở đâu?"
"Hôm nay sử dụng Lưu Ảnh Bàn Thiên Cơ này đến chủ trì công đạo, mới có thể chứng minh giá trị thực sự của nó."
"Ây..." Vương Thất Hải hơi cạn lời, tên này nói lão cha quận vương nhà mình không đứng đắn, cứ như là bản thân mình đứng đắn lắm ấy. Với ý thức được nâng cao, Vương Thất Hải cảm thấy mình và tên này có chút không hợp nhau.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cha con quận vương của Mạc Nam quận là hai người kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng đừng nói ai không đứng đắn.
Khi còn trẻ, quận vương điện hạ cũng là mầm mống của sự si tình, từng say đắm học tỷ thiên kiêu của Học Cung, nhưng vì “thân phận” của mình, không thể kết hợp với nàng ấy, kết quả là một mực không chịu lấy vợ sinh con, suýt nữa chọc tức chết lão tổ tông!