"A!"
Vương Thất Hải vô cùng đau đớn thét lên, không ngừng rên rỉ trên mặt đất, "Đau, đau chết ta rồi, cô, cô nương, ngươi giết ta đi."
Sống ngần ấy năm, trước giờ hắn chưa từng chịu nỗi đau như vậy.
Các gia tướng tộc bình đều tái mặt, lúc định xông lên cứu người lại bị ánh mắt của nữ tử đó trừng một cái, lập tức giống như gặp phải hung thú tuyệt thế, dọa đến run rẩy hai chân, không dám di chuyển nửa bước.
"Các ngươi yên tâm, hắn không chết được đâu." Nữ tử vung bàn tay thon dài trắng trẻo, thu hồi mấy con kiến màu đen lại, nhàn nhạt nói, "Đây là kiến độc răng cưa trong vùng biên giới hoang dã, tuy không cắn chết tu sĩ Linh Đài cảnh nhưng lại khiến người ta đau đớn mười hai canh giờ. Hơn nữa thời gian càng kéo dài thì cơn đau sẽ càng mạnh lên."