Thế nhưng việc thăng cấp cảnh giới tu vi không quan trọng, điều quan trọng là huyết mạch thiên bẩm của nàng đang không ngừng bạo trướng.
Hơn nữa, nàng rõ ràng rất quen thuộc với khu rừng này, bước đi thong dong tránh được một cự xà có ý đồ phục kích nàng trên cây.
Bỗng nhiên, giống như đã phát hiện ra gì đó, nàng sáng mắt lên, sau đó nhấn nhẹ mũi chân, cơ thể lập tức hóa thành một tàn ảnh bay vụt đi, mục tiêu rõ ràng là hướng vào nơi nào đó trong rừng.
Sau khi bay khoảng bốn năm dặm, nàng mới đáp đất.
Thứ xuất hiện trước mặt nàng là một vách núi màu nâu sẫm sừng sững, trên vách núi bám đầy các loại khóm cây thấp bé. Nơi vách núi dựa sát mặt đất có một kẽ nứt lớn, trong kẽ nứt mơ hồ có tiếng vang trầm lặng truyền tới từng đợt, nghe kỹ tựa hồ là tiếng ngáy của loài mãnh thú nào đó.