Sau đó, đường đường là đích mạch công tử của Vương thị lại bị xách vào thư phòng giống như gà con, cửa vừa đóng, rất nhanh, bên trong đã truyền ra tiếng khóc than thảm thiết và khẩn khoản xin tha của Vương Tông Thụy: "Cha, ta sai rồi. Đó không phải là của người...Ây dô, ta sai rồi. Người yên tâm, ta sẽ không cáo trạng với mẫu thân đâu. Ta đảm bảo có đánh chết cũng không nói."
Nhưng hắn vừa dứt lời.
Ngoài cửa đã truyền tới giọng nói lạnh nhạt của Liễu Nhược Lam: "Vương Tông Thụy, ngươi nói cho rõ ràng, chuyện gì mà đánh chết cũng không cho ta biết?"
"A, mẫu thân! Ý của ta là nói chuyện lão tình nhân của phụ thân tới thăm ông ấy, ta kiên quyết sẽ không nói cho người..."
"Vương Thủ Triết, quả nhiên chàng có người bên ngoài." Giọng của Liễu Nhược Lam trở nên càng băng lãnh, "Nữ tử đó chính là nguyên hình của 'Tiểu Tuyết' nhỉ, khó trách khiến chàng nhớ mãi không quên."