"Vậy thì tốt." Tào Bang Ngạn cười hắc hắc nói, "Tuy Phòng Cảnh Huy là tử đệ đích mạch nhưng chẳng qua cũng chỉ là tiểu thiên kiêu mà thôi. Hơn nữa hắn còn nhỏ, chưa đủ chín chắn. Ngược lại là đích tiểu thư Vương thị kia, nghe nói là muội muội ruột của gia chủ đương thời, tướng mạo không tệ..."
"Hắc hắc hắc." Nhiếp Long lập tức hiểu ý, trên mặt cũng lộ ra nụ cười bỉ ổi, "Đợi sau khi chúng ta cướp thuyền của chúng, dĩ nhiên Bang Ngạn công tử muốn bố trí người thế nào thì bố trí thế ấy. Còn những hàng hóa kia..."
"Yên tâm, hàng là của ngươi." Tào Bang Ngạn huơ tay.
"Bang Ngạn công tử quả nhiên hào sảng!" Nụ cười trên mặt Nhiếp Long lập tức trở nên chân thành hơn nhiều.
Xi-măng và thủy tinh ngoại nhập đều là đồ tốt, mươi chiếc thuyền hàng đó ít nhất cũng phải lên tới năm mươi vạn càn kim. Chuyến này ông ta phát tài rồi.