Tuy ông ta là đích trưởng nhất mạch, cũng là người cạnh tranh có sức mạnh nhất ở vị trí đế tử, nhưng đại thiên kiêu trong hoàng thất không phải chỉ có một mình ông ta, vì vậy hành sự vẫn phải thận trọng ổn thỏa.
"Điện hạ yên tâm, ta hiểu lợi hại bên trong." Công Dương Sách gật đầu: "Ta đã hẹn với ông ấy rồi, sau hai năm sẽ hành động."
"Vậy thì tốt." Khang quận vương gật đầu, lại bổ sung nói: "Ngoài ra, nếu Vương Thủ Triết kia thật sự lợi hại giống như ngươi nói, vậy cho dù hắn ta không có chứng cứ xác thực có thể chứng minh ngươi có liên quan tới chuyện này, bây giờ khả năng cao cũng đã đoán được chân tướng. Dù sao thì Tào Ấu Khanh chính là người nối gót của ngươi, chuyện này không phải là bí mật trong thánh địa, điều tra không khó."
"Nhiều năm trôi qua, chỉ sợ hắn đã sớm tra được mọi ngóc ngách về ngươi rồi. Tốt nhất ngươi nên thông báo cho bên phía gia tộc, đề phòng Vương thị rút củi dưới đáy nồi, hạ thủ với Công Dương thị. Ngoài ra, trong thánh địa cũng phải giữ lại nhiều hậu thủ chút, không thể vì khinh địch mà bị hắn ta bắt thóp."
Khang quận vương trầm nổi nhiều năm trong triều đường, trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy đã nghĩ cho Công Dương Sách xa như thế.