Vương Thủ Triết đơn độc không ai giúp đỡ chỉ đành đứng dậy, thâm tình nắm lấy tay của Liễu Nhược Lam, dịu dàng nói: "Nương tử, nàng vừa phải lo liệu đủ chuyện trong gia tộc vừa phải dành thời gian nghiên cứu thức uống mới cho vi phu, thực sự quá vất vả. Thủ Triết ta có tài có đức gì mà có thể lấy được một thê tử hiền lương đức hạnh như vậy? Sau này, mấy chuyện vặt này nàng cứ mặc đó, giao cho đầu bếp làm là được."
"Có thể gả cho phu quân cũng là may mắn lớn nhất trong đời của thiếp thân." Liễu Nhược Lam mỉm cười ngọt ngào: "Có thể tận tay chuẩn bị mỹ vị cho phu quân là thành tựu lớn nhất của người làm thê tử như Nhược Lam. Nào, phu quân, nhân lúc thức uống còn lạnh, mau uống một ngụm đi. Thiên Diễm muội muội cũng vừa nếm thử, nói là mùi vị rất đặc biệt, lâu hồi vị."
"Phải đó phải đó, Thủ Triết công tử, mùi vị của thức uống này đỉnh lắm, chớ phụ tâm ý của Nhược Lam tỷ tỷ." Thiên Diễm tiên tử che miệng, trong ánh mắt lộ ra ý cười thấy người gặp họa, hiển nhiên nàng cũng là người bị hại.
Nàng ôm đùi lớn Liễu Nhược Lam rất chặt, căn bản cứ cách một hai năm sẽ chạy tới Vương thị ở một khoảng thời gian, bây giờ đã sớm đánh thành một mảnh với Liễu Nhược Lam, xưng hô tỷ muội rồi.
Khoa trương nhất là nàng ta có cả đống tuổi rồi còn chẳng biết xấu hổ mở miệng một tiếng "Nhược Lam tỷ tỷ".