"Thứ nhất, da ngươi trắng nõn mịn màng, không hề có dáng vẻ phong sương của một ăn mày trên phố nên có. Hơn nữa, tuy y phục trên người ngươi cũ rách nhưng không có mùi lạ, có thể thấy có lẽ nguyên bản là chất liệu tốt do Chu thị may ra, chỉ là sau khi gia công đã biến thành như vậy." Vương An Nghiệp bình tĩnh nói.
"Ai quy định ăn mày nhất định phải giống như ngươi nghĩ? Có lẽ ta vừa mới tới...Còn chưa kịp trở thành ăn mày chính thức." Ngô Ức La không phục tranh cãi.
Vương An Nghiệp không để ý tới nàng ta, lòng như chỉ thủy tiếp tục phân tích: "Thứ hai, trong ngực ngươi mang theo một chiếc nhẫn trữ vật. Ai cũng biết nhẫn trữ vật rẻ nhất cũng phải hai ba vạn càn kim, mà nhẫn trữ vật của ngươi là linh khí thượng phẩm, giá cả không thấp hơn bốn mươi vạn càn kim."
"Ngươi, ngươi...Sao mà biết?" Ngô Ức La nghẹn họng nhìn trân trối, không dám tin.
Thế này cũng quá thần rồi, ngay cả phẩm giai của nhẫn trữ vật cũng biết!