Ha ha...
Ngô Điện Sơn nhìn Vương An Nghiệp. Tiểu tử ngươi cũng có ngày hôm nay, lại nhìn Ngô Ức La. Ha ha, ai bảo ngươi bỏ nhà đi, suýt chút hại chết bổn vương, đáng đời.
Có điều, trong lòng ông ta nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt vẫn ôn hòa tiếp nhận cảm tạ.
Khi hai đứa trẻ bị đánh tới thảm thương quay đầu đi về, lơ đễnh nhìn nhau, đều nhìn được vị đạo đồng bệnh tương liên trong mắt của đối phương.
Thế nhưng, ngay sau đó, hai người không hẹn mà cùng nghĩ tới chuyện khi trước, trong ánh mắt trào ra hỏa hoa nồng đậm, tựa như đang nói: đều tại ngươi! Nếu không phải ngươi, sao ta lại bị đánh?