"Phùng Khâu Sơn?" Vương Tông An liếc nhìn gương mặt của thanh niên kia, ký ức bỗng chốc ùa về: "Ta nhớ ra rồi, ngươi là người trong đám đệ tử tiến vào năm 163? Ta nhớ ngươi là tiểu thiên kiêu có thiên phú tốt nhất trong đám đệ tử đó. Không ngờ nhiều năm không gặp, ngươi đã là Linh Đài cảnh trung kỳ rồi, thật sự khiến người ta thổn thức.
Nhớ năm xưa, khi hắn còn ở Học Cung, đệ tử nòng cốt chủ sự trong Học Cung còn là mấy người Cẩm Sơn sư huynh.
Bây giờ đã đổi người rồi
Phùng Khâu Sơn ngẩn ra, sau đó hơi hồ nghi, lại có hơi cẩn thận dè dặt nhìn Vương Tông An: "Tiền bối, ngài, ngài cũng là đệ tử của Trường Xuân cốc nhất mạch chúng ta?"
"Không sai, khi còn trẻ, ta cũng từng theo học ở Trường Xuân cốc." Vương Tông An phong độ ngời ngời cười: "Có điều, khi đó ta chỉ là đệ tử bình thường, có lẽ ngươi không nhớ ta."