"Chứ còn gì nữa." Quản gia cười nói: "Chỉ đáng tiếc, Thượng Quan lão tổ nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy, thương lượng riêng không thể lay chuyển được nàng nên chỉ đành để nàng gả đi. Mấy công tử thế gia trong kinh thành cũng thành trò hề, còn không cạnh tranh lại với một tiểu thế gia dưới quê, bàn tán hơn chục năm mới tính là yên ổn."
"Thú vị, thú vị. Sau này, khi nàng ta về kinh thăm nhà mẹ, bảo nàng ta tới gặp ta." Hành quận vương cũng là người có tính cách tùy tâm sở dục, không đợi quản gia trả lời đã thở dài không thôi: "Chỉ là nha đầu Ly Từ kia đã bao nhiêu năm không gặp rồi, nghe nói đã cùng với lão tiểu tử Vân Dương kia đến Tiên Triều ăn uống. Muốn gặp nàng, cũng không biết phải đợi tới bao lâu nữa."
Hành quận vương đã sống tới chừng này rồi, cả đời cũng gặp không biết bao nhiêu người, nhưng chỉ có Vương Ly Từ là cho ông ta ấn tượng sâu sắc nhất.
Cũng phải!
Nàng ở Bạch Vân Lầu ăn không uống không năm năm, suýt chút ăn lỗ Bạch Vân Lầu, có thể không ấn tượng sâu sắc?