Ban nãy, nếu không phải vì hắn ta không kịp đề phòng chiêu đó, thân ở trong không trung khó mà tránh né, há sẽ chậc vật như vậy?
Quả thực cũng phải, thiên kiêu Thiên Nhân cảnh vì đạt tới Linh thể, dĩ nhiên phải lợi hại hơn một bậc so với Thiên Nhân cảnh bình thường nhưng cũng không tới mức chênh lệch lớn tới nỗi thất bại trong một chiêu.
"Lão tử liều với ngươi." Hộ vệ Thiên Nhân vừa muốn ngâmj giận ra tay lại bị Thượng Quan Vân Hồng vươn tay giữ lại: "Trung thúc, nữ tử kia là thiên kiêu, người không phải đối thủ, vẫn nên để ta tới giáo huấn bọn họ thì hơn."
Liên tục nôn hai lần, cuối cùng Thượng Quan Vân Hồng xem như đã sống qua cỗ kình nhi buồn nôn kia.
Sắc mặt hắn âm trầm bước từng bước lên lôi đài, ánh nhìn như bao quát chủ tớ hai người Vương Ly Dao, hàm chứa phẫn nộ cười lạnh nói: "Tiên thích thiên kiêu trên kinh, lại quét qua cửu mạch thánh địa. Hay hay hay, thật là khẩu khí lớn! Cuồng vọng như vậy, chắc ngươi là đại thiên kiêu nhỉ."