Nói mãi nói mãi, trên gương mặt của Ngô Tuyết Ngưng lộ ra biểu cảm hận sắt không thành thép, nhảy lên dùng ngón tay mềm mềm chọc vào đầu của Ngô Chí Hàn nói: "Người ta đã đánh tới cửa rồi, ngươi thân là thập đại thanh niên kiệt xuất đương thời, sao có thể đứng ngoài được? Nếu không phải ta còn quá nhỏ, không đánh lại nàng ta, ta đã sớm đi rồi."
Tuy Ngô Tuyết Ngưng là đại thiên kiêu nhưng thực sự tuổi tác của nàng ta quá nhỏ. Quả thực rất mạnh trong lứa cùng tuổi nhưng nếu tham gia cuộc chiến đại thiên kiêu thí phong, hoàn toàn không là gì. Nếu thật sự lên sân, vậy chính là bị người ta tiện tay nghiền ép.
Có điều, trông dáng vẻ nóng lòng muốn thử của nàng ta, giống như nàng ta thật sự lớn hơn năm mươi tuổi, không, thậm chí không cần tới năm mươi tuổi, e là hai mươi ba mươi tuổi, chưa biết chừng nàng ta thật sự sẽ xông lên.
Ngô Chí Hàn nhìn tới toát mồ hôi lạnh, lúng túng nói: "Cái này...Hoàng cô nãi nãi người biết ta mà, thực ra ta vốn không thích chiến đấu. Cái danh 'thập đại thanh niên kiệt xuất' kia cũng là bọn họ tự xếp, ta cũng chưa từng đồng ý."
"Đại thiên kiêu thí phong kia, ai muốn đi thì đi đi, có thời gian rảnh đó, ta thà dùng để tham ngộ pháp tắc, tranh thủ sớm ngày lĩnh ngộ tiểu thần thông, chuẩn bị bước vào Tử Phủ cảnh."