Bên bàn cao là một chiếc ghế dựa chạm trổ từ lõi Tử Linh Đàn Mộc vạn năm, bao tương(*) dày bóng, hiển nhiên là cổ vật không biết đã dùng bao nhiêu ngàn năm rồi.
(*) Lớp oxy hóa bên ngoài, cổ vật lâu năm sẽ có sẽ có độ bóng.
Trên ghế dựa này, một lão nhân mặc thường phục huyền sắc đang ngồi.
Năm tháng dài rộng mang tới tang thương cho ông ta, sự già yếu của tế bào toàn thân cũng đã tiến vào vãn kỳ, lúc này, làn da của ông ta lỏng lẻo, quang trạch tối nhạt, còn mang theo nhiều nếp nhăn già nua, đôi mắt già vẩn đục nửa khép nửa mở kia cũng mê mang buồn ngủ, tựa như không có ánh sáng.
Ở phía sau ông ta, một vị hoạn quan mặc khôi bào cũng già tương tự tay cầm phất trần, hơi khom người. Ánh mắt của ông ta luôn rơi xuống gót chân mình, không hề động đậy, giống như một pho tượng.