"Ây dô, trẫm mắc câu rồi." Long Xương đế không ngừng nắn cổ tay: "Nha đầu này khóc quấy làm loạn mạch tư duy của ta trước, sau đó quẳng ra đòi Thương Long kiếm để hù ta, lại khiến ta nhất thời không rõ, trúng chiêu rồi. Nha đầu, ngươi đây là tội khi quân."
"Hi hi, đó chẳng phải là tổ gi gia dạy tốt sao." Ngô Tuyết Ngưng cười nũng nịu: "Đối mặt với khốn cục, phải đi ngược đường, phá nhi hậu lập(*)."
(*): phá bỏ quy tắc vốn có mới có thể xây dựng quy tắc mới.
"Hay, không hổ là tằng tằng tằng...tôn nữ của trẫm." Long Xương đế an lòng, bỗng cười rộ lên: "Như vậy, đợi sau khi thọ nguyên của ta tiêu tận, cũng không sợ có người có thể ức hiếp ngươi nữa."
"Tổ gia gia đừng nói lung tung." Ngô Tuyết Ngưng vội trừng mắt quở trách: "Tổ gia gia người đã sống hơn ba ngàn sáu trăm tuổi rồi, chắc chắn sẽ tiếp tục sống tiếp. Đợi sau khi ta tu luyện có thành tựu sẽ ra hải ngoại, đến Tiên Triều tìm thuốc bất tử cho người."