"Bốp bốp bốp!"
Côn gia pháp quất từng cái cứng rắn, mới có mấy cái, trên lưng Vương Tông Thụy đã bắt đầu tróc da bong thịt.
Phòng thị ở bên cạnh choáng váng đầu óc, suýt chút ngất sỉu, đây cũng gọi là có chừng mực?
Phòng thị lập tức hung hăng nhéo Vương Anh Tuyền còn đang ngơ ngác không biết làm sao: "Con nha đầu chết tiệt này, còn ngây ra làm gì? Còn không mau đi xin gia gia ngươi thủ hạ lưu tình? Gia gia ngươi bình thường thương ngươi nhất."
Vương Anh Tuyền tái mặt, vội vàng chạy tới bên cạnh Vương Thủ Triết, khóc lóc kéo cánh tay của hắn: "Gia gia, gia gia. Đây đều là lỗi của Tuyền nhi, không liên quan tới cha. Là ta không nên lười biếng, không nên không chăm chỉ học hành, ta không nên uy hiếp tiên sinh Tộc Học, ta không nên dẫn đầu gây chuyện, ô ô, người đừng phạt cha nữa..."