Hóa ra, trung niên nho sam này chính là nhị đương gia của Giao Long Bang, Tưởng Ngọc Tùng.
Khi nói chuyện, Tưởng Ngọc Tùng giẫm lên cọc sậy cũng đã tới phụ cận bãi đá. Chỉ thấy ông ta nhón mũi chân, thân hình tựa như một làn gió mát nhẹ bay vụt qua khoảng cách mười mấy trượng, đáp trên bãi đá mà ba người họ đang ở.
Long Vô Kỵ thấy vậy, trong con ngươi thâm thúy xẹt qua một tia quang mang, trên mặt lại bất động thanh sắc, vẫn một dáng vẻ hào sảng: "Ngọc Tùng à, chuyện gì mà gấp gáp vậy, cư nhiên còn khiến nhị đương gia như ngươi đích thân chạy tới một chuyến?"
Tưởng Ngọc Tùng hành lễ với ông ta, cung kính nói: "Đại đương gia, Ngọc Tùng có chuyện bẩm báo, xin tả hữu thối lui."
Long Vô Kỵ hưu tay.