"Ta không phải là ca ca ngươi. Ly Lung cô nãi nãi, người gọi ta là An Nghiệp được rồi." Vương An Nghiệp đã quên bản thân là lần thứ bao nhiêu uốn nắn xưng hô của Vương Ly Lung, sau đó bỗng cảm thấy không đúng: "Đợi đã, bữa sáng?"
Hắn có hơi khó hiểu. Hắn đâu có chuẩn bị bữa sáng hậu hĩnh nào cho Vương Ly Lung?
Nguyên Thủy Linh Quy đáng thương lúc này đã sớm bị dọa tới bại liệt tại chỗ, ngay cả động đậy cũng không dám. Rồng, rồng, rồng...
Lão quy ông ta, toi mạng rồi.
Trong khoảnh khắc này, Nguyên Thủy Linh Quy đã gạt ra vài giọt nước mắt bi thương.