"Trấn Hải tiền bối không cần lo, chúng ta đã quy hoạch xong một con sông đào lớn, đã có thể giải quyết vấn đề nguồn nước, lại có thể giải quyết vấn đề vận tải, có thể nói là một công đôi việc." Vương Tông An lại lấy ra một bản đồ quy hoạch khái niệm, bên trên có một con sông đào rộng lớn, từ dòng Tây Hải xuyên đến An Bắc vệ, trung gian còn có một nhánh, thẳng tới ba mươi sáu vệ Quy Long Thành.
Thượng Quan Trấn Hải bị chấn kinh, không khỏi gật đầu nói: "Quả thật là khí phách lớn."
Bỗng dưng, ông ta chau mày nói: "Có điều kế hoạch này nghe ra, sao lại quen tai như vậy chứ? Đúng rồi, hình như An quận vương đã từng đề ra kế hoạch này trên triều đường, bị các chúng thần cười nhạo!"
Nói xong, ông ta liếc nhìn An quận vương đang lúng túng.
"Cười nhạo, chẳng qua là một đám người vô tri mặc sức cuồng ngôn mà thôi, nếu ai cũng có thể nhìn thấy lợi nhuận to lớn bên trong, làm sao có thể tới phiên An quận vương và chúng ta?" Vương Tông An cười lạnh khinh thường: "Chưa đầy trăm năm sau, từng người bọn chúng đều sẽ hối hận vì việc khẩu xuất cuồng ngôn ban đầu."