Nói tới đây, ngay cả ông ta cũng không nhịn được mà ngại thay cho Long Xương đế, dựa vào rèn luyện chức nghiệp gần ngàn năm mới có thể miễn cưỡng nhịn cười, không có thất thái.
Ông ta rất hiểu đại đế, biết kỳ thực trong lòng đại đế đã có chút tán đồng với kế hoạch khai thác của An quận vương, không hề thật sự tức giận. Ông ta chỉ là đang lo An quận vương biết được đại đế như ông ta làm việc thiên vị, không nhịn được tức giận mà thôi.
"Cố làm ra vẻ. Hắn chẳng qua là nhân lúc Khang quận vương ra chiến trường ngoại vực, không ở trong phủ mới cố làm ra vẻ, quảng cáo sự vô tư của bản thân." Khóe miệng của Long Xương đại đế cũng giật giật, lập tức giả vờ mất trí nhớ, tự động chuyển chủ đề tới điểm công kích tiếp theo: "Nếu An quận vương thật sự một lòng vì nước, tại sao không tới tìm trẫm thương lượng? Lẽ nào trong lòng hắn, trẫm chính là kiểu hoàng đế lẩm cẩm không nói lý sao?"
"Chắc chắn là năm đó hắn đã bị trẫm răn dạy mấy câu xong nên ghi thù trong lòng, một môn tâm tư muốn chứng minh trẫm sai rồi."
Long Xương đại đế suy bụng ta ra bụng người, càng nghĩ càng chắc chắn là như vậy.