"Thành quả của ngươi và kế hoạch sau này, trẫm đã biết hết. Làm rất tốt, không mất mặt hoàng thất chúng ta. Lần này ngươi tới, có phải đã gặp phải vấn đề khó gì?"
"Hồi bệ hạ, không có." Ngô Minh Viễn nói: "Cho dù có chút xíu vấn đề, Minh Viễn cũng có thể giải quyết. Lần này tới chủ yếu là cảm tạ ơn giáo huấn của bệ hạ năm xưa. Sau đó chính là lưu lại một phần cổ phần danh nghĩa cho bệ hạ trong 【 tổ chức liên hợp khai hoang Đạt Lạp 】 . Hôm nay, Minh Viễn và Tông An đặc biệt tới tặng khế ước cho bệ hạ."
"Một phần cổ phần danh nghĩa?" Long Xương đại đế cười hiền từ: "Minh Viễn à, thiên hạ này đều là của trẫm, trẫm cần một phần cổ phần danh nghĩa này của ngươi làm gì? Hiếu thuận của ngươi, trẫm nhận được rồi."
Tuy ông ta không để ý tới một phần cổ phần danh nghĩa này nhưng trong lòng cũng có chút ấm áp.
Xem ra tiểu tử Minh Viễn này là thật lòng cảm kích 【đề điểm】 của ông ta, cho dù năm đó ông ta chỉ đơn thuần là mắng nhưng cũng xem như là "vô tình cắm liễu liễu thành bóng râm".