"Ngọc Tùng, chuyện này ngươi thấy thế nào?" Cuối cùng Long Vô Kỵ vẫn không kiên nhẫn bằng Vương Thủ Triết, kiên trì một trận liền có chút không kiên trì được nữa, quay đầu hỏi.
Mấy chục năm trôi qua, tu vi của Tưởng Ngọc Tùng cũng tăng lên không ít. Tuy vẫn là dáng vẻ nho nhã kia, một thân khí chất lại ngày càng thâm sâu khó lường.
Hắn vẫn luôn khoanh tay đứng sau lưng Long Vô Kỵ, nghe vậy chắp tay nói: "Khởi bẩm đại đương gia, tình báo cho biết Vương Thủ Triết này cẩn thận dè dặt, nếu không nắm chắc được tuyệt đối sẽ không thâm nhập hiểm cảnh, muốn bảo hắn lên thuyền, e là có chút khó. Có điều trước giờ Trường Ninh Vương thị chú trọng danh tiếng, ở trước mặt công chúng như vậy không đến mức sẽ làm ra hành vi bất nghĩa ám hại vây công ngài."
"Thế này cũng đúng." Long Vô Kỵ cười nói: "Thủ Triết chính là giỏi điểm này, tuy có tính toán nhưng lại thận trọng tới cùng, rất có phong thái quân tử. Đây cũng là một trong những nguyên do mà Long Vô Kỵ ta thưởng thức hắn. Chỉ đáng tiếc, hắn không chịu lên thuyền. Nếu không ta sẽ ra tay bắt trước, sau đó từ từ thuyết phục dạy dỗ, giảm bớt đi rất nhiều chuyện."
Triệu Vô Tình ở bên cạnh lau mồ hôi lạnh nói: "Nghĩa phụ người lừa Thủ Triết gia chủ lên thuyền, còn định bắt sống hắn, liệu có quá bất nghĩa không?"