"Quả thực là vậy." Long Vô Kỵ nghe Vương Thủ Triết phân tích như vậy, không khỏi gật đầu: "Đức Hinh lão tổ chúng ta đã cực kỳ coi trong Ngô Thừa Tự từ khi hắn còn nhỏ, từ lúc hắn mười mấy tuổi đã lấy tiêu chuẩn của chuẩn đế tử dạy dỗ hắn, có yêu cầu nghiêm khắc với hắn, không cho hắn có bất cứ sai lầm nào. Ngay cả hôn sự cũng chọn lựa cực kỳ kỹ càng, vì đợi nữ tử của một đích trưởng nhất mạch Triệu thị, kéo dài tới khi hơn bốn mươi tuổi mới thành hôn. Mà bản thân hắn cũng rất cố gắng, các phương diện đều khiến Đức Hinh lão tổ cùng với các thân vương khác cảm thấy hài lòng."
"Quả nhiên như vậy." Khóe miệng của Vương Thủ Triết lộ ra vẻ đã tường: "Từ nhỏ đã được ký gửi hi vọng, gánh vác sứ mệnh tranh đoạt vị trí đế tử, gánh trên vai gánh nặng to lớn, mỗi một bước đi đều tiến gần tới vị trí đế tử, mỗi một lần giao ra đáp án đều khiến các trưởng bối hài lòng, không ngừng trưởng thành trong tiếng tán dương."
"Thậm chí, khi lôi kéo thế lực, không tiếc động dụng một số thủ đoạn xấu xa, ví dụ âm thầm đề bạt nội bộ thế gia phân loạn, hoặc là trực tiếp mang theo đại thế hãi hùng, bức ép bọn họ đứng đội, một bộ tư thái cao ngạo "thuận ta thì sống nghịch ta thì chết".
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Long Vô Kỵ có hơi không kìm nén được, ngượng ngùng bất mãn: "Thủ Triết, ngươi đừng chỉ hòa thượng mắng con lừa ngốc."
"Ta chỉ là đang tường thuật một sự thật, không phải cố ý nhắm vào ngài." Vương Thủ Triết khẽ nhướn mày nói: "Trên người Khang quận vương 'ưu tú', ta đã nhìn thấy rất nhiều thứ gọi là 'quyền thuật đế vương'. Lôi kéo, chèn ép, phân hóa, mỹ hóa bản thân, những thủ đoạn này không hề sai. Sai là sai ở chỗ ngài ấy đã quen dựa vào những thủ đoạn này đạt được mục đích, trên người thiếu đi rất nhiều đại khí phách, đại cách cục mà đế vương chân chính nên có."