"Cái đó, bệ hạ." Lão Diêu cẩn trọng nhắc nhở: "Giao Long Bang cũng là thương hội đăng ký đường hoàng, tuy tiểu thân vương Anh Tề hành sự hấp tấp nhưng cũng quét sạch thủy phỉ thật sự ở An Giang, bảo vệ đường thủy chu toàn, giúp kinh tế đường thủy phát triển. Mỗi khi gặp phải lũ lụt ở An Giang, Giao Long Bang cũng sẽ bỏ tiền góp sức, xem như là có công..."
"Lão Diêu à, ngươi thật sự hiếm khi nói tốt cho hài tử, có lẽ cũng có tâm tư giống như trẫm, đều thương hài tử Anh Tề kia. Ngươi yên tâm, ta chưa từng trách Tề nhi về chuyện này, bằng không cũng sẽ không bảo ngươi lén lút phái người âm thầm giúp đỡ hắn." Long Xương đại đế thở dài, lại càng bất mãn với Đức Hinh thân vương và Vĩnh An thân vương: "Mẫu thân Tề nhi có tư chất tuyệt luân, ưu tú hơn Vĩnh An một bậc. Mà năm xưa khi Tề nhi ra đời đã có tư chất thiên kiêu Ất đẳng trác tuyệt, nếu trù tính kỹ càng, tư chất chắc chắn còn có thể tăng lên không ít."
"Đáng tiếc đáng tiếc, vì phụ tử Tề nhi bất hòa mà lỡ mất thời cơ tốt. Nếu không Tề nhi chưa chắc không thể trở thành chuẩn đế tử. Tuy tính cách của hắn hơi bướng nhưng ở điểm chú trọng nghĩa khí này lại y hệt trẫm."
"May mà vận khí Tề nhi không tệ, gặp phải Thủ Triết chỉ đường sáng cho hắn. Như vậy cũng tốt, hắn không biết tâm thuật lại dưỡng ra một thân khí tức dân dã khiến hắn càng thích hợp đi khai thác hơn là ở trong triều đình, cũng đỡ cho hắn khỏi bị vây khốn trong cục diện rối rắm, cháo bùn nhão nhẹt của Đức Hinh nhất mạch kia."
Lúc này, Long Xương đại đế giống như là lão tổ tông của thế gia bình thường, luyên thuyên cằn nhằn những đứa cháu con mà bản thân rất thương, hao tâm vì tương lai của chúng.