"Nếu ngươi có thể ngộ được đế vương chi đạo chân chính, hiểu được một đại đế ngoại trừ đế vương tâm thuật còn có rất nhiều thứ phải học cũng không phải muộn. Nếu không trưởng thành nổi, ha ha..."
"Còn có ngươi, con lừa ngốc Ngô Minh Viễn, đừng tưởng chỉ dựa vào một kế hoạch khai thác Đạt Lạp Đại Hoang Mạc thì có thể hoàn toàn lật ngược, bây giờ ngươi chẳng qua chỉ là vừa chính thức nhập cuộc mà thôi. Đế vương tâm thuật, ha ha, ngươi còn phải học. Có điều, niệm trên tấm lòng hiếu thuận của ngươi, ta sẽ âm thầm giúp ngươi một tay, không, hai tay, ngươi phải nắm chắt cơ hội."
"Đấu đi, tranh đi, cuộc chiến đế tử không tranh thì lấy đâu ra kịch hay để xem? Dựa vào cái gì năm xưa lão tử vất vả cực nhọc, suýt chút mất mạng mới thành công, các ngươi lại muốn dễ dàng đăng cơ?"
"Trẫm mặc kệ, dù sao chỉ cần trẫm vẫn còn sống, các ngươi ai cũng đừng mong thắng dễ như thế."
Long Xương đại đế tự tin lẩm bẩm, tựa hồ rất đắc ý, rất high với bố cục của bản thân. Dù sao ông ta đã già rồi, có vốn để tùy tâm sở dục.