Mắng thì mắng nhưng hắn vẫn đau lòng trị liệu cho nàng, năng lượng sinh mệnh bản nguyên cuồn cuộn không ngừng tràn vào trong cơ thể của nàng.
"Còn nữa, ngươi trốn cái gì? Đều là người một nhà, để người khác thấy ngươi thổ huyết vẫn cảm thấy mất mặt?"
"Chỉ là không muốn cho nha đầu làm bộ làm tịch Lạc Tĩnh kia nhìn thấy." Vương Lạc Thu hừ nói: "Lão tứ huynh mau thả tai ta ra, nhéo nữa đừng trách ta trở mặt...Ây dô, ây dô, ta sai rồi, mau bỏ ra, để người ta nhìn thấy thì mất mặt cỡ nào?"
"Lạc Tĩnh là tỷ ngươi, đừng suốt ngày gọi 'nha đầu nha đầu', không biết lớn nhỏ."
"Chỉ lớn hơn một tuổi...Được rồi được rồi, nắm đấm của huynh to, ta nghe huynh còn không được sao? Huynh còn như vậy nữa, ta phải học theo Lạc Tĩnh làm nũng. Ây dô, Tứ ca ca, người ta đau, muốn ôm..."