"Phi Hồng, ngươi nói bậy rồi." Vu Phi lão tổ nặng lòng, vội quở trách Yên Phi Hồng: "Thủ Triết gia chủ là nhân vật suy nghĩ sâu xa thế nào, ngài ấy an bài như vậy ắt có thâm ý. Ngài ấy nói chuyện với Thái Sử quận thủ, nào tới phiên ngươi tới đâm chọt vào?"
"Vâng, vâng, lão tổ, ta sai rồi." Yên Phi Hồng cũng ý thức được bản thân quá lỗ mảng, sắc mặt tái nhợt cực kỳ, không ngừng lau mồ hôi trán: "Thủ Triết gia chủ, là Yên mỗ nóng vội, thất lễ. Thủ Triết gia chủ muốn phạt, Phi Hồng nhận hết."
Vương Thủ Triết nghe vậy, lãnh ý trên mặt tiêu tan như băng tuyết, mỉm cười như gió xuân ấm áp, nâng tay kính một ly rượu, đứng dậy nói: "Vu Phi tiền bối, Phi Hồng gia chủ, thủ triết vừa quay về từ ngoại vực, thể xác và tinh thần khó tránh có hơi mệt mỏi, không uống nhiều được nên không tiện bồi tiếp. Ta tự phạt một ly để xin lỗi, sau đó, do Thất Chiêu, Thủ Dũng, Thủ Liêm bọn họ bồi."
Tuy thái độ của hắn vẫn như trước, giống như gió xuân hóa mưa rào khiến người ta thoải mái nhưng lại khiến lòng của đám người Yên thị lạnh đến đáy cốc.
Yên Vu Phi và Yên Phi Hồng nhìn nhau, sau đó cũng vội vàng kéo ra ý cười, lần lượt nói: "Thủ Triết gia chủ lấy sức khỏe làm trọng, xin cứ tùy ý, tùy ý."