Chẳng những là đệ đệ muội muội kính nể hắn, ngay cả những người cùng lứa bên Yên thị cũng đều bất tri bất giác sản sinh cảm giác hâm mộ kính nể hắn.
"Thất Phong ca ca."
Người lên tiếng là một vị nữ hài tử đã bước vào xí nghiệp gia tộc, Vương Anh Lôi.
Nàng hơi bĩu môi nói: Thật ngưỡng mộ huynh, trong vòng hai năm ngắn ngủi đã thăng tới phó chủ sự rồi. Ta đã làm việc gần một năm rồi, Thất Xuyên lục huynh còn coi ta là tiểu hài tử, cả ngày cứ bảo ta làm chuyên tin tức, làm mấy việc vặt thu nhận thư tín. Cái này khiến mấy bài học ta học ở Tộc Học đều không có chỗ dùng."
"Anh Lôi, muội phải nhẫn nại, hài tử trong gia tộc chúng ta có ai không làm từ thấp lên." Vương Thất Phong cười an ủi: "Có điều chênh lệch tuổi tác giữa lục ca và chúng ta quá lớn, tâm thái quả thực sẽ coi muội là tiểu muội muội mà chăm sóc, luôn cảm thấy muội còn chưa trưởng thành. Nếu muội muốn trưởng thành, có thể xin tới làm ở bộ tiêu thụ sản phẩm luyện khí, thu lại khí tức tiểu thư thế gia trên người lại, chăm chỉ làm việc hai năm, cho ra thành tích rồi nói tiếp."