"Ngài là nói Vương thị?" Triệu Chí Khôn cũng phản ứng lại, lại cầm thư đọc lại mấy lần, mi tâm khẽ nhíu lại: "Vương thị này quả thực không đơn giản, lại liên tục xuất thủ trong thời gian ngắn như vậy, gây ra động tĩnh lớn như thế, đánh chúng ta một cái trở tay không kịp. Thấy bọn họ hành sự, chuỗi hệ liệt động tác này không phải là nhất thời nổi hứng mà là đã sớm có âm mưu, e là chúng ta đã bị chúng coi thành đá ngáng chân rồi."
"Vương thị này quả thực không thể xem thường, chẳng trách trước kia Công Dương hiền đệ lại xem trọng như thế, nhiều lần muốn lôi kéo hoặc chèn ép. Ngược lại ta đã lơ đãng, xem thường chúng." Khang quận vương vân vê chén rượu trong tay: "Có điều, dù Vương thị lợi hại cách mấy cũng chỉ là một thế gia Lục phẩm, ở trước mặt hoàng thất chẳng qua chỉ là con kiến mà thôi. Bây giờ, việc mấu chốt nhất vẫn là nghĩ cách kéo bằng ảnh hưởng bất lợi do hoàng thúc phản bội dẫn tới. Chuyện này, thập tứ thúc gia có đối sách gì không?"
Triệu Chí Khôn trầm ngâm đôi chút, nói: "Nếu nói chuyện này, quả thực ta có một kế."
"Ồ? Thập tứ thúc gia mời nói."
"Năm xưa Tích Tình tổ cô nãi nãi gả vào hoàng thất, cuối cùng tuy đã xảy ra biến cố nhưng rốt cuộc bà ấy vẫn là vương phi của Vĩnh An thân vương, là tức phụ của hoàng thất. Vì đó, hoàng thất cũng coi như là nợ Triệu thị ta một đại thiên kiêu." Triệu Chí Khôn gõ bàn, trầm ngâm nói: "Bây giờ, Tuyết Ngưng tiểu công chúa cũng đã mười bốn tuổi rồi."