"Có điều, xưa nay Khuê lão tâm thiện, cầu xin ông ta chút, khả năng cao vẫn có thể cho ta một con đường sống. Sợ là sợ..." Vừa nhắc tới cái này, trong ánh mắt của Triệu Bạch Lãng đã lộ ra một tia sợ hãi và kiêng dè.
"Thất ca, ta thoáng nghe nói Khuê lão là theo cái vị kia...Đây là thật hay giả?"
"Lão cửu cẩn ngôn! Chuyện này ngươi tuyệt đối không thể nói ra miệng."
"Ta cũng là vô tình phát hiện chuyện này, thất ca an tâm, ta tuyệt đối sẽ giữ mồm miệng. Chỉ là hai năm gần đây, khẩu vị của vị kia ngày càng lớn, lại giục chúng ta lợi dụng lượng tiêu hao thiết khí to lớn của Trường Ninh vệ để che dấu giấu vết của chuyện này...Thất ca, ta cứ cảm thấy hơi bất an."
"Quả thực quá thường xuyên, lượng lại lớn, làm như vậy quá nguy hiểm, đại đương gia tính cách hào sảng nên dễ giấu nhưng Tưởng Ngọc Tùng...làm xong chuyến này, ta phải nói với Khuê lão...phải dừng một khoảng thời gian."