Đức Hinh thân vương hơi ngạc nhiên, nhìn thống lĩnh nội vệ bên cạnh: "Thủ phụ đại nhân đợi ở đây bao lâu rồi?"
"Hồi điện hạ, đã hai canh giờ rồi." Thống lĩnh nội vệ thành thật đáp.
"Hai canh giờ? Bệ hạ lại để thủ phụ nội các đứng bên ngoài hai canh giờ?" Đức Hinh thân vương tỏ ra "chấn kinh" như không dám tin: "Sao lão tổ tông lại có nhiều tấu chương cần phê vậy? Hầu hết tạp vụ chẳng phải đều do nội các xử lý sao? Thủ phụ đại nhân, đây chẳng phải là việc của ngài sao. Lão tổ tông chúng ta niên sự đã cao, hao tâm cả đời vì Đại càn, tới bây giờ còn không cho ông ấy nhàn hạ chút sao? Rốt cuộc nội các các người làm việc kiểu gì vậy?"
Như vậy, Triệu Hồng Bác còn chưa có phản ứng, Triệu Chí Khôn trẻ trung khí thịnh đã có chút mất bình tĩnh. Ngươi chỉ là một lão thân vương ngay cả thực quyền cũng không có, cũng có thể chỉ tay múa chân đối với thủ phụ nội các sao?
Triệu Hồng Bác nháy mắt ngăn ông ta lại, sau đó lại bình tĩnh như thường chắp tay giải thích với Đức Thuận thân vương: "Gần đây nhiều chuyện hỗn loạn, tạp sự quả thực nhiều hơn chút. Là nội các ta làm việc bất lực, vất vả cho bệ hạ rồi."