"Bệ hạ bảo ta đừng quản, vậy ta không quản nữa." Đức Thuận thân vương tỏ ra ngoan ngoãn thành thật, dáng vẻ tuân mệnh nói: "Có điều hài nhi hiếm khi lên kinh thành một lần, mấy hôm nay sẽ ở bên cạnh lão tổ tông hầu hạ."
Không đợi Long Xương đại đế phản đối, ông ta lại bày ra dáng vẻ lã chã rơi lệ: "Ta và lão tổ tông lâu rồi không gặp, thật là nhớ nhung. Mỗi lần nhớ tới khi còn trẻ đi theo lão tổ tông, chinh Tây Tấn, thảo Nam Tần, đó là ý khí phong phát cỡ nào."
"Nhưng không ngờ chớp mắt, ta và lão tổ tông đều già rồi."
Nghe thấy câu này, trong đôi mắt già nua vẩn đục của Long Xương đại đế cũng hiện ra ánh sáng rực rỡ của năm xưa, trong lòng cũng không khỏi hồi tưởng tới từng chuyện một xảy ra khi Đức Thuận thân vương ở bên cạnh ông ta.
Người càng già sẽ càng hoài niệm, cũng càng dễ nhớ tới tình cũ.