Đương nhiên, không chừng bản thân bọn họ cũng thêm dầu vào lửa.
Dù sao thì với tác phong hành sự của Khang quận vương, trước đó vì vị trí đế tử đi khắp nơi lôi kéo lòng người, có thế gia nào không ưa ông ta cũng là chuyện rất bình thường.
"Chậc chậc chậc, Triệu Chí Khôn này thật sự quá đáng thương." Trong trà quán, khi nhàn rỗi ngồi uống trà, có thế gia tử của trung tiểu thế gia kia không nhịn được cảm khái: "Vốn tưởng ông ta đã theo vị kia nhiều năm như thế, lại có tư chất đại thiên kiêu, ắt hẳn rất được coi trọng, không ngờ vị kia lại nói vứt bỏ liền vứt bỏ."
"Khang quận vương kia thật sự bạc bẽo."
"Ta thật sự không ngờ, Khang quận vương lại là ngươi như vậy. Vốn dĩ còn tưởng con người ông ta không tệ, dù sao thì mấy năm qua cũng quyên tiền cứu nạn, lại chinh chiến ngoại vực, trên dưới triều dã phong bình đều không tệ. Xem ra vẫn là ta kém hiểu biết, cẩu thả." Cũng có vài người cảm thấy bản thân mắt mù nhìn lầm người, tâm tình tương đối phức tạp: "Ngược lại là Triệu Chí Khôn này, tuy có chút không giới hạn nhưng vẫn rất thành khẩn, cư nhiên còn một mình gánh mọi tội trạng."