"Ngõa Ba Khắc, năm xưa ngươi phục kích Vương thị bất thành trốn thoát về, sau này lại chủ động xin về Man Cổ Tộc tích trữ lực lượng, chuẩn bị nội ứng ngoại hợp với ta, điểm này không tồi. Nhưng tại sao ngươi không truyền tin tức Man Cổ Tộc đã phát sinh kịch biến cho bổn vương?" Sắc mặt của Đức Hinh thân vương có hơi khó coi: "Lẽ nào ngươi đã phản bội bổn vương?"
"Thân vương điện hạ, tất cả hành động của ta ở Thánh Cổ Tộc đều rất dè chừng, chủ yếu là bí mật và âm thầm tích trữ lực lượng, đương nhiên không thể tùy hành động." Ngõa Ba Khắc cũng có hơi tức giận: "Ta cũng không ngờ thân vương điện hạ ngay cả tình báo rành rành như vậy cũng không nắm được."
"Hiện giờ ta đã hoài nghi thân vương điện hạ người còn có thể nắm chắc cục diện hay không, đừng có hi sinh oan uổng những lão huynh đệ mà ta khó khăn lắm mới lôi kéo được. Nhớ ban đầu, cũng là tình báo của thân vương điện hạ ngài quá kém, đánh giá sai thực lực của Vương thị một cách nghiêm trọng, mới khiến ta phục kích thất bại, suýt chút bị Vương thị giết chết!"
Đối mặt với chất vấn và căm giận của Ngõa Ba Khắc, Đức Hinh thân vương cũng không nhịn được nóng mặt, hung hăng trừng mắt với Lạc Ngọc Thanh bên cạnh. Phá Hiểu và Lạc Ngọc Thanh, đúng là ngày càng vô dụng.
"Thân vương điện hạ." Lạc Ngọc Thanh cũng bất mãn nói: "Ta là người Tiên Triều, năm xưa vì phụ tá Khang quận vương mà không màng tất cả. Nói thật, đế tử tranh đoạt thất bại, Phá Hiểu chúng ta không có trách nhiệm quá lớn."