Khăn voan màu đỏ buông xuống, Ngô Ức La một thân giá y đỏ rực ngồi bên giường, trước mặt thì trôi nổi một chiếc nhẫn trữ vật.
Mấy chục năm trôi qua, đứa trẻ một lòng muốn bỏ nhà trốn đi năm nào, bây giờ cũng đã trưởng thành cô nương xinh đẹp dung mạo xuất chúng, khí chất trác tuyệt, một thân phong hoa khiến lòng người rộn ràng.
Nhìn thấy Công Dã Thanh Nhụy dẫn những nữ quyến đế tử phủ kia tránh ra, giọng nói của Vô Lượng Bảo Giới dịu dàng vang lên: "Ức La à, tỷ tỷ quen ngươi rất lâu rồi. Bây giờ nhớ tới khi ngươi và An Nghiệp mới gặp, toàn là hồi ức ngọt ngào, không ngờ chớp mắt các ngươi đã sắp thành thân rồi."
"Vô Lượng tỷ tỷ." Ngô Ức La xấu hổ sẵng giọng nói: "Hắn chính là tên xấu xa, ức hiếp người ta."
"Theo ta thấy, Ức La ngươi và An Nghiệp vừa có duyên phận vừa xứng đôi, chính là thiên tác chi hợp. Sau khi thành thân, chắc chắn là lấy ngươi làm lớn." Vô Lượng Bảo Giới căm giận nói: "Ngô Tuyết Ngưng chẳng qua là ỷ vào da mặt dày chen ngang vào, sao có thể so với ngươi? Đặc biệt là tiểu tử An Nghiệp kia cũng không tranh khí, tức chết ta rồi."