"Thái gia gia, An Tín hiểu rồi." Vương An Tín biết đây là thái gia gia còn chưa hả giận, lập tức lại xách Vương Ninh Hi, chẳng nói nhiều liền đánh hung một trận nữa, dù sao có thái gia gia ở đây, cũng đánh không chết được!
Nghĩ cũng phải, thái gia gia từ nhỏ đã quen chịu khổ khi nhân đinh gia tộc ít ỏi. Cả đời chú trọng nhất chính là chuyện các nam đinh gia tộc cưới vợ sinh con, sản sinh hậu duệ. Nếu ai dám phản nghịch ông ấy ở phương diện này hoặc là bằng mặt không bằng lòng, đoán chừng sẽ không có quả ngọt mà ăn, Vương Ninh Hi đây là đụng trúng họng pháo rồi.
Một trận đánh này, Vương Ninh Hi tựa như bại liệt phủ phục trên băng ghế đá, thở hồng hộc.
"Ninh Hi à." Vương Thủ Triết phong đạm vân khinh nói: "Bản vẽ mà ngươi phát minh sáng tạo phải sớm ngày thực hiện. Đợi ngày nào đó ngươi làm ra được, ta sẽ dẫn ngươi tới thánh địa bái phỏng Khương thánh chủ."
"A...Lão tổ gia gia người..." Vương Ninh Hi lại kêu thảm lần nữa, trong đôi mắt khô cạn lại tuôn trào nước mắt. Sớm biết như vậy đã không nói chuyện bản vẽ cho lão tổ gia gia nghe.