Chỉ có điều bình thương chiếm tiện nghi từ danh của Khương thánh chủ quen rồi, lại không ngờ bây giờ Vương thị quá mức cường thế, vốn không quan tâm tới cái này.
Ông ta thật sự muốn chửi nhưng lại không dám, Vương thị không phải con chó con mèo gì. Chỉ đành nở nụ cười, giảng hòa ký đơn, bỏ ra tiền cọc như đã định.
Dù sao khoản mua bán này có thể kiếm không ít, tiệm rèn bản địa sản xuất một cái phải bán ba bốn càn kim, rất nhiều tá điền và bình dân nghèo, ngay cả một cái nồi cũng coi như là bảo vật gia truyền.
Sau khi hoàn thành khoản mua bán này, Vương Anh Lôi lịch sự tiễn Khương chưởng quỹ đi, ngay cả hứng thú mời ông ta ăn bữa cơm cũng không có.
"Thập ngũ cô nãi nãi." Vương Ninh Hi từ đầu tới cuối không hó hé một lời, quan sát hết thảy, tán thưởng tận đáy lòng: "Dáng vẻ của người khi bàn chuyện làm ăn thật bá khí, hoàn toàn ăn sống đối phương."