Nữ tử mặc váy dài màu tím nhạt hài lòng gật gật đầu: "Làm rất tốt. Nhược Băng sư thúc nhìn thấy hẳn là sẽ vui."
Nghe vậy, trái tim treo lên cao của mấy đệ tử kia cuối cùng cũng hoàn toàn hạ xuống.
Một đệ tử hơi lớn tuổi một chút trong đó đánh bạo hỏi: "Hân Nhị đại nhân, Nhược Băng tiểu thư có từng nói những thứ này sinh sôi như thế nào không? Sinh sôi bằng hạt giống hay là sinh sôi bằng rễ cây? Ta thấy dường như Lam Tử Phượng Linh Hoa này còn có khả năng chịu sát khí hơn so với linh thực bình thường, nếu như có thể đẻ ra nhiều cây hơn, nói không chừng về sau chúng ta có thể trồng ra biển hoa, Nhược Băng tiểu thư nhìn thấy nhất định sẽ rất vui vẻ."
"Có ý tưởng là chuyện tốt." Nữ tử liếc hắn ta một cái, vẻ mặt nhàn nhạt: "Nhưng ngươi nhớ kỹ, trừ khi Nhược Băng sư thúc có phân phó, nếu không không được làm chuyện dư thừa. Xảy ra sơ xuất, ngươi có đền cả tính mạng cũng không gánh vác nổi. Đã biết chưa?"
Đệ tử kia hơi sững sờ, vội vàng cúi đầu đồng ý: "Vâng. Đệ tử biết rồi."