"Đúng rồi ~ Minh Nhai sư thúc có một tiểu đệ tử, dáng dấp tuấn nhã không tầm thường, gọi là "Hàng Nhược Phong", sư thúc vẫn còn ấn tượng chứ?" Ô Hân Nhị kéo tay áo, vừa cắt bánh băng thấm sương thành miếng nhỏ phù hợp miệng ăn, vừa thuận miệng nói: "Khoảng thời gian trước hắn ta bị sư tổ phái đi Tây Tấn, kết quả vậy mà lại ở nửa đường bị một con Bắc Hoang Tuyết Hồ hóa hình bắt đi mất."
"..."
Vương Lung Yên hết sức chấn động, không khỏi chần chờ một giây.
"Sau đó thì sao?"
"Về sau Minh Nhai sư thúc biết chuyện này, tức giận đến mức đập bàn, ông ấy nói quả thực là mất hết thể diện của Âm Sát tông. Đương nhiên, tức thì tức, lão nhân gia người cuối cùng vẫn đi Bắc Hoang tìm hắn ta ra, sau đó phạt hắn ta trong vòng một trăm năm không được xuống núi nữa, phải ở trên núi tu luyện cho tốt." Ô Hân Nhị cũng khá cạn lời: "Nếu để ta nói, tiểu tử kia hơn phân nửa là tự rước lấy. Dẫu sao thì, bình thường hắn ta đều thích trêu chọc nữ đệ tử trong tông, ra cửa làm việc càng không kiêng nể gì cả, nói không chừng chính là nhìn thấy hình người huyễn hóa của Bắc Hoang Tuyết Hồ người ta kiều mị động lòng, có ý đồ xấu, kết quả đá trúng phải tấm tôn."