Hắn ta rất tức giận, hiển nhiên là mấy chục năm gần đây đã bị Khương thị ức hiếp không ít.
"Lão Khương, làm thế nào?" Dáng vẻ kiêu căng càn quấy của Long Xương đại đế thoắt cái yếu đi, khe khẽ truyền âm nói: "Hay là ta bảo tiểu tử Thủ Triết giúp đỡ bịt lại."
Dù sao cũng là bạn già hợp tác mấy ngàn năm, Long Xương đại đế vẫn rất chiếu cố Khương Chấn Thương.
"Bịt lấp cái gì?" Khương Chấn Thương tức giận truyền âm nói: "Nếu Thủ Triết ỷ thế hiếp người, ngươi có thể bám mãi không buông. Sao tới lượt Khương thị không liên quan gì, ngươi lại sợ? Nên xử lý thế nào thì xử lý thế ấy, đè sự kiêu căng càn quấy của chúng xuống."
"Được được được, kỳ thực trẫm cũng chỉ so đo với Thủ Triết mà thôi, không phải thật sự ức hiếp Thủ Triết." Long Xương đại đế có chút ủy khuất truyền âm: "Ngươi không biết đâu, bắt đầu từ cuộc chiến đế tử, tiểu tử Thủ Triết đó đã gài ta bao nhiêu lần? Gièm pha trẫm bao nhiêu lần? Khiến trẫm bị ủy khuất bao nhiêu? Trẫm phải tìm về chút thể diện chứ?"