Vương Thủ Triết hơi thất thần, phất tay nói: “Lão tiểu tử kia đã mấy chục năm không đến thăm ta, để hắn vào đi.”
“Vâng, gia chủ địa nhân.”
Giọng nói của Tuyết Nhi xa dần, không lâu sau Vương Quý đã dẫn theo một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi bước vào, thiếu niên kia trong có vài phần giống với dáng vẻ Vương Quý khi còn trẻ.
“Gia chủ... đã lâu không gặp.”
Râu tóc đều đã bạc trắng, Vương Quý đã lộ rõ chút già nua kích động tiến lên hành lễ, đôi mắt già ngấn lệ, dường như nghẹn ngào không nói nên lời.