“Ngươi xem trí nhớ của tổ nãi nãi ngươi này.” Liễu Nhược Lam vỗ cái trán đầy đặn: “Những đứa hậu duệ này nhiều một chút là loạn... thế hệ Ninh tự nhà chúng ta có đến mấy chục người phải không? Đúng đúng đúng, ta nhớ ngươi đã tốt nghiệp rồi. Vị trí đầu bảng nha, không tồi không tồi, ăn thêm một miếng bánh đi.”
Vương Ninh Hi thầm châm biếm trong lòng, ta chính là huyền tôn yêu quý của ngài đấy, huyền tôn yêu quý.
Cũng chính vào lúc này.
Long Xương đại đế kéo theo Khương Chấn Thương chạy qua đây, ông ta vừa bước vào viện tử đã bắt đầu gào to: “Nhược Lam, Thủ Triết đâu? Lại trốn trong không gian nhỏ của hắn làm biếng nữa à?”
“Ta nói cho nghe nhé, thời gian này ta đã lập công đấy. Quy trình sắp xếp khảo thí chiêu mộ quân đội của An Nghiệp, kiểm tra phương án đều do ta giúp đỡ kiểm soát.”