Sắc mặt Mộ Dung Khải Phong trầm trọng suy tư nói: “Mất đi cơ hội phục kích, mà quân ta hành quân lại không ẩn nấp nữa, lúc này bọn họ rút lui chính là lựa chọn sáng suốt, nếu không một khi bị đại quân thi khôi vây khốn, có chắp thêm cánh cũng khó thoát được.”
“Mộ Dung đại nguyên soái.” Lão thái giám Cẩu Trường An phụ trách giám sát quân đội, thúc giúc nói với giọng sắc bén: “Nếu nguy cơ bị phục kích đã được loại bỏ, vậy chúng ta còn không mau tăng tốc hành quân, tranh thủ tấn công Kiếm Lĩnh Quan ở Đông Càn càng sớm càng tốt.”
“Cẩu công công.” Sắc mặt Mộ Dung Khải Phong đanh lại: “Hoàn cảnh của U Môn Lĩnh rất nguy hiểm, một khi tăng tốc hành quân, khoảng cách giữa quân trước và quân sau sẽ không thể tránh khỏi bị kéo dài ra, có thể xảy ra nguy hiểm bất ngờ. Khó đảm bảo Đông Càn quốc không sắp xếp thủ đoạn phục kích nào khác, chúng ta buộc phải hành động cẩn trọng.”
“Ôi dào đại nguyên soái của ta ơi, bây giờ điều nguy hiểm nhất chẳng có gì hơn là ngươi cứ tiếp tục lề mề.” Tròng mắt Cẩu Trường An đảo một vòng, đè thấp giọng nói: “Ta nghe nói vị đại nhân vật kia đã mất kiên nhẫn rồi, bệ hạ ở trong cung cũng phải chịu áp lực khổng lồ. Nếu không phải vì vị kia không tiện lộ diện, không biết chừng đã ra tiền tuyến chém chết ngươi rồi đổi một chủ soái khác.”
“Hành quân đánh trận há có thể như vậy...”