"Nhất bách nhất thập tam thúc, cái này, cái này cũng quá nhiều rồi, ngài, ngài vẫn còn là một hài tử." Vương Bảo Thiên yếu ớt nói: "Nếu không, ngài thu hồi một chút, ta giữ lại một vạn là được."
"Không sao, đây là tiền bản quyền sáng chế năm ngoái ta bán đi kiếm được, bản thân ta cũng không có thiếu tiền." Vương Phú Quý không sao cả mà nói: "Tư chất Bảo Thiên của ngươi cực kì không tệ, cũng chính vì như thế tương lai cũng cần tiêu tiền nhiều hơn. Sau này cố gắng là được, tranh thủ trở thành một người có ích với nhân tộc."
"Vâng, nhất bách nhất thập tam thúc." Vương Bảo Thiên vừa xấu hổ vừa kích động: "Ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài."
"Bốp Bốp!" Bắc Vực Vương cảm giác khuôn mặt già nua của mình bị tát đến bụp bụp rung động, đây không phải là lời của mình nói với Vương Phú Quý sao?
Tình huống này, ông ta há có thể ngồi yên được?