Hắn không nhịn được lặng lẽ hỏi Cơ Vô Trần: "Sư tôn, lúc trước không phải ngài đã nói, Kiếm Trận Song Tuyệt bảo điển bị ngài giấu cực kỳ chặt chẽ, ở nơi không có ai biết sao? Sao bây giờ lại giống như là ai ai cũng biết thế?"
"Cái này... " Cơ Vô Trần cũng là một trận xấu hổ, sau một lúc lâu mới hổ thẹn mà bất đắc dĩ giải thích nói: "Vi sư năm đó trước khi đi Ma Triều báo thù, tự biết tiền đồ chưa tốt, sinh tử khó dò, sợ bởi vì bản thân không trở về được mà dẫn đến bảo điển thất truyền, đương nhiên là phải lưu lại cho nhi tử cái cẩm nang."
Vương An Nghiệp lập tức hiểu hết tất cả rồi.
Hoá ra sư tôn lúc trước còn lưu lại cẩm nang, vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, tiết lộ tin tức cho Cơ thị.
Mà lão nhân gia người nhiều năm như vậy chưa có trở về, hậu thế của Cơ thị tất nhiên là cho rằng ông ta đã chết, mà theo thời gian dần qua Kiếm Trận Song Tuyệt bảo điển cũng bị Cơ thị xem như vật của nhà mình.