"Đây có phải là quá tùy tiện rồi không?"
Ngụy Thanh Vân quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, trên thế giới này nơi nào có bảo điển thí luyện tùy tiện như thế?
"Khởi bẩm công tử." Cơ Ngạn Tu nhắc đến việc này cũng là có chút xấu hổ, còn có chút bất đắc dĩ: "Kỳ thật lúc mới đầu khí linh đại nhân của Kiếm Trận Bảo Điển vẫn là sẽ hiện thân chủ trì khảo hạch, chỉ có điều…Khụ khụ, người trẻ tuổi mỗi thế hệ của Cơ thị bọn ta đều sẽ tới thử một lần, kết quả chọc cho khí linh đại nhân vô cùng phiền phức, về sau liền dứt khoát không hiện thân nữa, ngay cả thí luyện cũng bị đổi thành tự phục vụ thí luyện rồi."
"Mặc kệ hắn ta tự phục vụ hay không tự phục vụ?" Vân Thái An trong ngực ôm một thanh cổ kiếm, một bộ bạch y trắng như tuyết không phải cực kỳ để ý những chi tiết này, trực tiếp mở miệng nói: "Tranh thủ thời gian thí luyện, ta đã không kịp chờ muốn nhận nhau với bản mệnh bảo điển của ta rồi."
Người này từ đầu tới cuối, chẳng hề nói qua một câu, nhưng mới mở miệng lại nóng nảy như thế.