"Sư tôn." Vương An Nghiệp khó có khi được nghe Cơ Vô Trần nói đến sự kiện kia, thấy tâm tình ông ta sa sút, không khỏi trấn an nói: "Việc này đều đã qua bảy, tám ngàn năm, tiểu bối Triều thị kia đoán chừng sớm đã chết rồi."
"Cũng đúng, ta nhớ tiểu bối Triều thị kia tên là Triều Thiên Thác, dáng dấp ngược lại là hình người dáng người, nhưng nói chuyện lại cực kỳ muốn ăn đòn, nếu không phải đánh không lại hắn ta, ta khônphải... Đáng tiếc, cho dù là cường giả Lăng Hư cảnh, thọ nguyên cũng không quá bốn nghìn năm, sao có thể sống đến bây giờ được." Cơ Vô Trần căm giận nói: "Hừ ~ chẳng qua là ta thu đồ đệ muộn, nếu không An Nghiệp nhà ta nhất định có thể báo thù cho ta."
"Đợi đã? Triều Thiên Thác?" Trong đầu Vương An Nghiệp lóe lên linh quang, hàng mày cau lại: "Lần trước mật thám ở Ma Triều của chúng ta đưa về tin tức, ta đã từng xem qua một lần, cái tên này cực kỳ quen tai."
"Không có khả năng, nếu như Triều Thiên Thác vẫn còn sống, hiện tại hẳn là đã tám, chín ngàn tuổi đi? Ai có thể sống…" Cơ Vô Trần nói phân nửa, bỗng nhiên im bặt rồi dừng.
Bởi vì ông ta nghĩ tới một khả năng nào đó.