Tính tình của nàng tuy có chút ganh đua háo thắng, nhưng từ nhỏ nàng đã được nuôi dưỡng như người thừa kế của Tiên Triều, suy nghĩ đã trưởng thành hơn rất nhiều so với một tiểu cô nương mười một tuổi bình thường.
Những lời nói này rất hợp tình hợp lý, Vương Phú Quý suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có lý, nên cũng không còn lo lắng nữa, lấy ra 【 Công Chủ lệnh】 giao cho Lạc Ngọc Thanh nói: “Ngọc Thanh tiền bối, nên để riêng hồ sơ điều động và thông tin tình báo, không cần sợ nhiều, ta ứng phó được. Chuyện của Khương thị nán lại trước một chút, chờ qua chuyện này rồi nói tiếp.”
“Vâng, Phú Quý công tử, tứ tiểu công chúa.” Lạc Ngọc Thanh cung kính nâng Công Chủ lệnh, sau khi dùng ánh mắt cảnh cáo Lạc Huyền Cơ xong thì lui ra làm việc.
Nàng ta cầm Công Chủ lệnh, mặc dù có được một phần quyền hạn, nhưng lại không dám dùng Công Chủ lệnh ở nơi khác, nếu không đừng nói là Vương thị không tha cho nàng ta, Vân thị cũng không phải dễ trêu.
Mấy ngày sau đó.