“Đả đảo truyền nhân Tiên Cung, đạp đổ thiên kiêu thánh địa?” Vân Mộng Vũ cũng chú ý tới các nàng, không khỏi bĩu môi khinh thường nói: “Đúng thật là khẩu khí rất lớn, cũng không sợ gió lớn đau lưỡi. Phú Quý, thiên tài Huyền Vũ của Đông Càn các ngươi đều không biết xấu hổ như vậy sao?”
“Chuyện này...”
Vương Phú Quý có hơi xấu hổ, cũng không biết phải giải thích như thế nào, đang muốn vào bên trong xa liên chờ đợi, bất ngờ Vương Ly Từ với đôi mắt sắc bén hơi liếc mắt nhìn đã thấy Vương Phú Quý khí độ bất phàm, phong thái xuất chúng từ trong đám người.
Lúc này hai mắt nàng ta sáng lên, vui mừng nói: “Anh Tuyền, Uyển Nhi, các ngươi mau nhìn đi, có phải là Phú Quý không?”
“Đúng rồi.” Vương Anh Tuyền cũng nhận được ngay lập tức, ngay sau đó lên tiếng chào hỏi Vương Phú Quý: “Phú Quý, sao ngươi lại tới đây?”